viết một đoạ văn khoảng 14-16 dòng phát biểu cảm nghĩ của em về đề1: Mái trường Võ Trường Toản thân yêu nhanh giúp mik đc ko ạ :(((

1 câu trả lời

@danggiabao0

Tiểu học là kỉ niệm của những ngày đầu chập chững đến trường là lúc ba dắt tay tôi vào lớp và cùng lúc đó tôi nhận nụ cười thân thương của cô giáo. Tiểu học là những lúc tay phải thật sạch, viết nắn nót từng chữ vào vở sạch chữ đẹp chỉ sợ trong một lúc sơ ý nào đó trên vở lại là những vết bẩn mà chẳng biết từ đâu ra. Là những lúc làm toán phải dùng đến que đếm, là những tác phẩm bằng giấy dán đầy màu sắc mà đôi khi người lớn chẳng hiểu nổi tôi đang muốn thể hiện điều gì. Tất cả đều để lại trong tôi những kỉ niệm thật đẹp, những kỉ niệm mà khi đi ngang qua mái trường đó tôi vẫn mãi nhớ. Trường rộng lắm và có lẽ đối với một đứa trẻ nhỏ nhắn như tôi thì ngôi trường là cả một khoảng trời rộng mênh mông cho tôi tìm hiểu và cũng đúng như vậy tôi đã tìm hiểu những kiến thức và cách sống tại ngôi trường này 5 năm. Sự thay đổi đều trải qua từng chút một, từ lúc tôi được ba đưa đi đến ngôi trường có hôm tôi còn được nằm trọn trên bờ vai ba, cảm thấy lưng ba thật rộng và vững chắc cho tới lúc tôi tự mình đến trường mà chẳng cần ai đưa đón lâu lâu còn mang trách nhiệm dẫn các cậu nhỏ gần nhà đi học cùng, sự thay đổi là tôi mỗi ngày một lớn từ một học sinh nhỏ nhất trường cũng trở thành đàn anh đàn chị của ngôi trường này mang trên vai là chiếc khăn quàng đỏ mà từ lâu đã thân quen, là những giờ ra chơi tôi vẫn thường hay bắn bi cùng những cậu con trai, cùng chơi banh đũa với những cô bạn cùng lớp hay đôi lúc là nhảy dây lại từ lúc nào thay vào đó là những giờ ra chơi cố gắng đọc lại bài, ôn lại bài tập đã học hay tranh thủ đọc một vài trang sách, luyện viết chữ đẹp mà nhanh để khỏi phải bỡ ngỡ khi bước chân vào ngôi trường mới mang một cái tên chung là trung học cơ sở. Tất cả bạn bè đều như nhau cả đều ngây thơ, trẻ con và vui vẻ nếu có giận hờn thì hẳn cũng chẳng được bao lâu, trẻ con cũng để lại cho nhau nhiều kỉ niệm, những kỉ niệm khiến cho tôi biết được thế nào là chia tay bạn bè để đến với một lớp học mới, cho tôi biết được thế nào là sự nổ lực để ba mẹ tự hào để cô giáo luôn khen thưởng và cho đến cuối cùng ngôi trường đó sẽ cho tôi biết được năng lực bản thân đến đâu, đi đến ngôi trường nào để tiếp tục tương lai. Nhớ lại lúc đó còn nhỏ hằng ngày đều đến trường, cảm giác trường như căn nhà thứ hai vậy cơ mà không hiểu tại sao mỗi lần đi học lại mong được nghỉ đến vậy, mong rằng chẳng cần phải học để cho đến bây giờ khi đã trưởng thành rồi tôi lại tiếc, tiếc cho những ngày tháng đã qua đi mà chẳng kịp níu giữ. Ngôi trường là nền tảng cho tất cả chúng ta và nền tảng vững chắc nhất vẫn là ngôi trường tiểu học vì chính nơi đây dạy cho chúng ta biết đạo đức, dạy cho ta biết từng chữ một của tiếng Việt, đưa chúng ta từ cái dễ nhất đến cái khó nhất.

Đã đôi lần tôi thầm cảm ơn ngôi trường tiểu học này vì ngôi trường đã là nơi cho tôi những người bạn cho tôi biết thêm được nhiều thứ mà nếu không có ngôi trường tiểu học tôi cũng sẽ không học được, thầm cảm ơn tất cả những thầy cô thân yêu tại ngôi trường, các bạn có tin giáo viên dạy bạn lớp một vẫn còn nhớ đến bạn chứ? tôi thì có vì tôi từng gặp cô. Cô vẫn nhớ tôi, nói chuyện với tôi như một đứa con đã đi xa lâu ngày không gặp. Tôi yêu nơi này và mỗi lần hè về tôi lại ghé thăm ngôi trường, trường nay đã khác, hiện đại hơn xưa nhưng vẫn còn đâu đó là dấu tích của những ngày tháng ấy, ngày tháng tuổi thơ dưới mái trường tiểu học thân thương.