Tóm tắt bài Văn mẹ tôi lớp 7

2 câu trả lời

Khi cô giáo đến nhà, En – ri –cô nhỡ thốt ra những lời lẽ thiếu lễ độ với mẹ. Khi người bố của En – ri - cô biết chuyện, bố của En – ri – cô đã viết thư cho En – ri – cô kể về tình thương của người mẹ dành cho En – ri – cô. Mẹ đã thức suốt đêm, quản ngại, nức nở sợ mát co,. sãn sàng bỏ hết hạnh phúc tránh đau đớn cho con, người mẹ đó có thể đi ăn xin để nuôi con, hi sinh tính mạng để cứu con, yêu thương con sâu sắc với sự dịu dàng và hiền hậu. Đồng thời, người bố cũng thể hiện thái độ nghiêm khác của của mình đối với việc làm của En - ri – cô. Điều đó như nhát dao đâm vài tim, ông không thể nén cơn giận và gợi lại cho En – ri – cô những kỉ niệm tốt đẹp giữa hai mẹ con. Bố khuyên En – ri – cô phải nhận ra và sửa lỗi lầm, không bao giờ được thốt ra những lời nói nặng với mẹ, hãy xin lỗi mẹ, cầu mong mẹ sẽ hôn En – ri – cô. 

En – ri –cô đã vô tình nói những lời lẽ thiếu lễ độ với mẹ khi cô giáo tới thăm nhà. Đó là lí do bố đã viết một bức thư gửi cho En-ri-cô. Trong thư, bố chỉ ra hành động thiếu lễ phép của cậu con trai như là nhát dao đâm vào tim bố. Bố cho biết cách dây mấy năm, mẹ đã phải thức đêm, hết mình lo lắng và chăm sóc En-ri-cô. Bố bất ngờ, không tin trước hành động vô lễ của con trai với mẹ. Trong đời, con có thể trải qua những ngày buồn thảm, nhưng ngày buồn thảm nhất sẽ là ngày mà con mất mẹ. Bố viết bức thư này để En-ri-cô nhận ra được lỗi sai của mình, hiểu được tình cảm và sự hi sinh vất vả mà mẹ đã dành cho mình. Rằng En-ri-cô không được làm tổn thương mẹ dù là chuyện bé nhất. Những điều này thúc giục En-ri-cô phải tự giác tới xin lỗi mẹ và xin mẹ tha thứ. Đồng thời bố cũng khẳng định, cho dù thế nào thì En-ri-cô vẫn luôn là niềm tự hào của bố mẹ,
Câu hỏi trong lớp Xem thêm

Trong văn bản “Sống chết mặc bay” của Phạm Duy Tốn, nhà văn đã sử dụng rất thành công nghệ thuật tương phản. Hai mặt tương phản cơ bản trong tác phẩm được thế hiện rõ nét: một bên là người dân vật lộn, chống chọi với mưa gió hết sức căng thẳng, vất vả; bên kia là viên quan đi hộ đê ngồi trong chỗ an toàn, nhàn nhã, mải mê bài bạc, không cho phép ai quấy rầy ván bài của mình, coi việc đánh bài là trên hết, mặc dân sống chết khi đê vỡ. Những người dân hộ đê quần quật làm việc liên tục từ chiều đến gần một giờ đêm. Họ bì bõm dưới bùn lầy, ướt như chuột lột, ai ai cũng mệt lử cả rồi; trong khi mưa tầm tã trút xuống, nước sông cuồn cuộn bốc lên. Tác giả nhận xét: “Tình cảnh trông thật là thảm”. Viên quan đi hộ đê thì ngược lại. Hắn ta ngồi trong đình ở chỗ cao ráo, an toàn. Người gãi chân, kẻ quạt mát, các tay chân ngồi hầu bài. Khung cảnh nhàn–nhã, đường bệ, nguy nga. Quan chỉ mê bài. Đáng lẽ phải tắm mưa, gội gió, đứng trên đê đốc thúc, thì quan lại ngồi chơi nhàn nhã, có kẻ hầu, người hạ. Quan gắt khi có người báo tin đê vỡ. Quan đỏ mặt tía tai đòi cách cổ, bỏ tù người dân báo đê vỡ. Và y tiếp tục vui mừng vì đã ù ván bài, mặc cho dân rơi vào cảnh đê vỡ, “tình cảnh thảm sầu” không sao kể xiết. Tác giả dựng lên hai cảnh tương phản nhằm mục đích so sánh, làm nổi bật sự đối lập. Người có trách nhiệm thì vô trách nhiệm, chỉ ham mê bài bạc. Những người dân thì phải dầm mưa gội gió, nhọc nhằn, chống chọi với thiên nhiên một cách tuyệt vọng. Cuối cùng, sự vô trách nhiệm của viên quan đã dẫn đến cảnh đê vỡ. Quan thì sung sướng vì nước bài cao, dân thì khổ vì nước lụt.

1 lượt xem
1 đáp án
10 giờ trước