"Tên quan phụ mẫu là một kẻ lòng lam dạ thú". Qua việc tìm hiểu văn bản:"Sống chết mặc bay", em hãy làm sáng tỏ ý kiến trên?

2 câu trả lời

"Sống chết mặc bay" là một truyện ngắn đặc sắc của văn học Việt Nam đầu thế kỉ XX. Trong truyện, nhà văn đã lên án gay gắt tên quan phủ vô trách nhiệm, "lòng lang dạ thú". Thật vậy, với giọng văn đầy tính châm biếm, đả kích, tác giả cho ta thấy bộ mặt của tên quan phụ mẫu. Đây là một viên quan đứng đầu cả huyện được coi là cha mẹ dân. Ấy vậy mà vị quan ấy cực kì vô trách nhiệm, mặc dù đang có nguy cơ vỡ đê, nhân dân khắp vùng đổ ra chống chọi để đê khỏi vỡ, là quan phụ mẫu nên vị quan này cũng đi hộ đê. Thế nhưng quan không hề biết khúc đê sắp vỡ chỗ nào, cũng chẳng quan tâm, không thèm đếm xỉa đến việc đê điều lúc này ra sao. Quan điềm nhiên ngồi chễm chệ trong đình với rất nhiều kẻ hầu người hạ. Trong đó đèn đuốc thắp sáng trưng, người đi người lại rộn ràng, một mình quan ba người hầu gãi chân, quạt, đưa điếu đóm. Hầu quan còn có cả chức sắc trong vùng. Trong khi dân phu khốn khó vì mưa gió, lụt lội thì quan thản nhiên đánh bài, không một chút bận tâm. Đi hộ đê mà quan mang theo toàn thứ đồ đạc sang trọng: ống thuốc bạc, đồng hồ vàng, dao chuôi ngà trong khi người dân đói khát thì quan ăn yến hấp đường phèn, vểnh râu rung đùi chơi tổ tôm. Đúng là một kẻ vô trách nhiệm. Sự vô trách nhiệm của quan thể hiện rõ hơn khi có người báo tin đê sắp vỡ. Quan không một chút lo lắng, lại còn cau mày gắt rằng: "Mặc kệ", sau đó lại tiếp tục ván bài đang dang dở. Đặc biệt, khi đê vỡ, quan lập tức đổ lỗi cho cấp dưới. "Lòng lang dạ sói" của quan, sự vô lương tâm của quan bộc lộ rõ ràng khi quan ù ván bài to. Giữa lúc đê vỡ, nước tràn lênh láng, tiếng người và gà chó kêu gào thảm thiết thì quan lại vô cùng sung sướng vì "ù to". Quan không một chút động lòng trước cảnh thảm sầu của nhân dân, hoàn toàn vô cảm trước nỗi đau của bao người. Quan đúng là một kẻ không có tình người, góp phần làm cho cuộc sống của nhân dân thêm khổ cực. Tóm lại, qua tác phẩm "Sống chết mặc bay", người đọc hiểu được bộ mặt xấu xa của giai cấp thống trị thời phong kiến đồng thời càng thêm thương cảm trước cảnh "muôn thảm nghìn sầu" của nhân dân.

Văn xuôi quốc ngữ buổi đầu đã có sự đóng góp của Phạm Duy Tốn. Truyện ngắn Sống chết mặc bay của ông là một trong những thành tựu của dòng văn học hiện thực thuở sơ khai. Truyện được viết vào tháng 7 - 1928, được đăng tải trên báo Nam Phong số 18 tháng 12 năm 1928.

Khúc đê làng X, thuộc phủ X có hai, ba đoạn nước đã rỉ ra ngoài. Trong khi nước sông Nhị Hà cứ dâng lên cao, nên có nguy cơ vỡ đê. Bên ngoài trống dội lên từng hồi, hàng trăm người vật lộn với thiên nhiên từ chiều đến gần một giờ đêm để bảo vệ con đê. Trời thì cứ mưa tầm tã không ngớt, nước sông cứ cuồn cuộn dâng cao, sức người như đã kiệt, thế mà trong đình, đèn thắp sáng trưng, quan ngồi chễm chệ uy nghi. Quân lính đứng hầu cạnh nào gãi, nào quạt, nào điếu đóm...Bên cạnh ngài, mé tay trái, bát yến hấp đường để trong khay khảm khói nghi ngút. Quanh sập, có đủ mặt thầy đề, thầy đội, thầy thông nhì, chánh tổng sở tại. Tất cả đang tụ họp để vui chơi tổ tôm. Cảnh tượng này hoàn toàn đối lập với cảnh ngoài đê trăm họ đang vất vả lấm láp, gội gió tắm mưa, như đàn sâu lũ kiến ở trên đê.

Rõ ràng qua hai cảnh được dựng lên ta thấy rằng đây là một viên quan vô trách nhiệm trước sự sống chết của hàng trăm con người. Hắn chỉ biết hưởng thụ sống sung sướng cho bản thân.

Ngoài đê, dân chúng đang từng giờ từng phút đối mặt với nguy hiểm của nước lũ mạnh và vô cùng hung dữ. Người đội đất, kẻ vác tre, nào đắp, nào kè, bì bõm dưới bùn lầy, mươi gió lướt thướt, ướt như chuột lột. Vậy mà Quan phụ mẫu hắn uy nghi, chễm chệ trong đình. Bát sách, thất văn... lúc mau, lúc khoan thật nhịp nhàng. Ngoài kia đàn sâu lũ kiến đang vùi mình dưới mưa cũng không bằng trong đình đang nước bài cao thấp. Quan như bị ma lực hút hồn vào một trăm hai mươi lá bài đen đỏ, mà quên đi tính mạng dân lành, thật đáng thương tâm. Quanh năm quan đâu có biết đến đời sống của dân chúng và công việc mình phụ trách, dưới cái ghế của quan có bao kẻ xu nịnh ôm chân vâng dạ.

Thậm chí chúng còn tranh nhau phô bài để quan lớn rõ rằng: Mình vào được nhưng không dám cố ăn kìm. Rằng: mình có đôi mà không dám phỗng qua mặt. Thì ra chúng đã chìm nổi cho quan ù thông” (thắng liên tiếp 2 ván). Như vậy thì quan làm sao nhớ đến nhiệm vụ của mình được. Hơn nữa trong dinh thì cao, đèn thắp sáng quan làm sao mà dám xuống chỗ sùng sũng bùn lầy đêm tối kia. Cái bọn mà ta gọi là điếu đóm, lau nhau ấy đã rất khéo léo.

Rồi lại ván bài tiếp, quan vừa xơi xong bát yến, vuốt râu rung đùi. Hắn chỉ chăm chăm nhìn vào đĩa đựng bài chờ bốc trúng quân bài để hắn hạ. Bỗng có người khẽ bảo dễ có khi đê vỡ, quan gắt “mặc kệ”. Bên ngoài tiếng người gào thét ầm ĩ, tiếng gà trâu kêu vang tứ phía, một người nhà quê ướt sùng hộc tốc chạy đến bẩm “đê vỡ mất rồi”. Và rồi như không cần suy nghĩ, quan gắt, thoái thác trách nhiệm “ông sẽ cách cổ, bỏ tù”... rồi lại tiếp tục ván bài đang dở. Quan lớn mặc kệ cho đê vỡ, dân chúng chạy loạn, những sinh linh bé nhỏ kia sẽ bị những cơn lũ cuốn đi. Nào là phụ mẫu chi dân, nào là lo cho dân, thương dân. Bộ mặt của bọn quan lại phong kiến hiện rõ hơn bao giờ hết.

Quan có biết đâu sau ván bài ù là lúc nước tràn lênh láng, xoáy thành vực sâu, cửa nhà, dân chúng kẻ sống thì không có chỗ ở, kẻ chết thì mất xác... Than ôi! Dân còn biết trông cậy vào ai? Truyện ngắn làm ta liên tưởng đến “Đồng hào có ma” của Nguyễn Công Hoan. ***** nuôi là kẻ mất trộm, lên trình quan việc mất trộm, nó không những không trình báo được việc mất trộm còn bị quan ngài Huyện Hinh ăn chặn đồng hào đôi sáng loáng bằng thủ đoạn cực kỳ bẩn thỉu. Con ma Huyện Hinh ăn những đồng tiền xương máu của dân một cách trắng trợn. Còn ở đây, vị quan phụ mẫu thương dân đã bỏ mặc đê vỡ và chối bỏ trách nhiệm.

Sống chết mặc bay - tên của truyện ngắn đã thể hiện sâu sắc bộ mặt tên Quan phụ mẫu vô trách nhiệm với công việc cửa mình, mặc cho dân chúng đối mặt với cái chết còn hắn thì chỉ lo không ù được ván bài, ngài cứ sống chết mặc bay.

Bằng nghệ thuật tương phản, tác giả vạch trần và lên án thói vô trách nhiệm, nhẫn tâm, vô nhân đạo của bọn quan lại, chúng coi thường tính mạng nhân dân. Chúng chỉ lo ăn chơi cờ bạc bóc lột dân đen đến tận xương tuỷ.

Qua truyện ngắn này giúp ta cảm thông sâu sắc với nỗi thống khổ của người nông dân trong xã hội cũ. Đồng thời khiến ta càng thêm căm ghét và kinh tởm bọn quan lại bỉ ổi vô lương. Chúng là lũ sâu mọt, tham quan mà xã hội thời nào cũng phải thanh lọc. Truyện ngắn “Sống chết mặc bay” có giá trị hiện thực thời đại sâu sắc.

bài này mik cho dài hơn rùi