2 câu trả lời
Mẹ em tên là Trang, năm nay 38 tuổi. Mẹ em có vóc dáng không quá cao, chỉ khoảng 155 cm, với thân hình mảnh mai. Dù vậy, đối với em, mẹ vẫn luôn là một nữ anh hùng với tài năng phi thường. Mẹ em có mái tóc đen dài. Khi đi làm mẹ sẽ buộc lên cho gọn gàng. Mỗi lần mẹ xõa tóc ra, ngồi chải, em nhìn thấy như cả một dòng sông đêm đang chảy trên vai mẹ. Đôi mắt mẹ có màu nâu. Mẹ thường đeo một chiếc kính gọng đen đơn giản mỗi khi xem ti vi hay đọc sách. Công việc của mẹ là phát thanh viên ở xã. Mỗi khi có thông tin gì cần thông báo đến bà con, thì mẹ em sẽ ngồi ở phòng phát thanh để đọc tin. Giọng mẹ em vừa trong trẻo lại mềm mại, uyển chuyển. Nên mọi người ai cũng thích nghe mẹ em đọc tin.
Hằng ngày ngày, mẹ luôn bận rộn với rất nhiều công việc không tên, khiến mẹ rất ít khi được nghỉ ngơi. Dù vậy, mẹ vẫn luôn làm mọi việc rất tốt mà không một lời than vãn. Đặc biệt, mẹ em rất giỏi nấu ăn. Món nào mẹ nấu cả nhà cũng đều thích cả. Nói đến tính cách, thì mẹ em là một người rất hiền lành và tốt bụng. Từ bé đến giờ, em chưa thấy mẹ cãi nhau to tiếng với ai cả. Khi ai có việc cần giúp thì mẹ em đều sẵn sàng ngay. Vì thế, bà con lối xóm ai cũng quý mẹ em lắm.
Có một lần, em sốt cao do dầm mưa lúc đi học về. Suốt mấy ngày ấy, ẹm xin nghỉ làm để ở nhà chăm em. Lúc nào mẹ cũng ngồi cạnh, vuốt tóc và chườm khăn cho em. Ánh mắt mẹ tràn đầy sự lo lắng và mỏi mệt. Bởi suốt những ngày ấy, mẹ lơ là cả việc chăm sóc chính mình. Sau khi em khỏi ốm, lần đầu sau mấy ngày, em lại được nhìn thấy nụ cười tươi rạng rỡ của mẹ. Nụ cười ấy vô cùng xinh đẹp, như là mặt trời đang tỏa sáng vậy.
Sau lần ấy, em lại càng yêu thương mẹ hơn. Em càng thấu hiểu được những quan tâm, lo lắng, săn sóc mà mẹ dành cho mình. Đó là những tình cảm thiêng liêng, cao quý được trao đi mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Đối với em, mẹ là một thiên thần vĩ đại, luôn ở bên cạnh em, yêu thương và dẫn dắt em trưởng thành.
Em luôn yêu quý và kính trọng mẹ của mình. Vì vậy, em luôn cố gắng học tập chăm chỉ, cố gắng hết sức để không làm mẹ lo lắng. Và em cũng thường xuyên giúp mẹ làm những công việc vật, để mẹ đỡ vất vả hơn. Em mong mẹ sẽ luôn khỏe mạnh, vui vẻ và yêu đời.
@danggiabao0
Tuổi thơ chở đầy cổ tích
Dòng sòng lời mẹ ngọt ngào
Đưa con đi cùng đất nước
Chòng chành nhịp vòng ca dao”
Lời thơ của Trương Nam Hương luôn vang vọng trong tôi về hình anh người mẹ dịu dàng, nhân hậu. bao dung và những câu hát ru hời mẹ hát ru tôi trên cánh nôi tuổi thơ. Lúc đó, kí ức tôi bỗng trở thành một cuốn băng bị tua ngược tái hiện lại hình ảnh người mẹ yêu quý của tôi – người mà tôi vẫn hằng biết ơn và tôn thờ bấy lâu nay. Từ khi được sinh ra, tôi đã nhận được một vòng tay âu yếm, một dòng sữa ngọt ngào và một tình thương mênh mông, tràn trề từ người mẹ của tôi. Tuy mẹ không đẹp bằng những người phụ nữ khác, tuy mẹ không có mái tóc dài đen mượt, không có làn da trắng hồng hay đôi mắt long lanh, nhưng trong mắt tôi mẹ vẫn là người đẹp nhất. Đẹp vì sự cần cù, nhẫn nại; đẹp vì sự thông minh, sáng suốt và hơn cả, mẹ đẹp nhất ở khuôn mặt đôn hậu và đôi mắt luôn nhìn tôi trìu mến. Trong ánh mắt ấy, tôi nhận rõ được tình thương bao la không bao giờ vơi cạn của mẹ.
Mẹ lo cho chúng tôi từng miếng ăn, giấc ngủ, cái mặc và việc học hành. Cái lo lắng, trăn trở ấy đã hằn sâu lên đôi mắt của mẹ, trên nước da ngăm ngăm vì nắng mưa của cuộc đời, của thời gian. Nhiều lúc, mẹ rất nghiêm khắc và lạnh lùng, nhũng lúc như vậy tôi cảm thấy mẹ là người rất đáng ghét. Nhưng những lúc mẹ ôm tôi vào lòng, bàn tay gầy gò xương xương của mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc tôi. Những suy nghĩ xấu xí khi ấy chợt tan biến khi nào tôi chẳng hay, hiển hiện nơi tôi chỉ còn là tình yêu thương mà tôi dành cho mẹ. Hằng ngày, đôi bàn tay xương xương đầy những vết chai sần ấy của mẹ vẫn chăm chỉ, miệt mài đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, về nhà, bàn tay ấy còn giặt giũ, nấu cơm. Đôi bàn tay ấy đã làm nên biết bao điều kì diệu. Những khi tôi bị sốt, mẹ đã nắm chặt tay tôi mà ân cần chăm sóc. Trong tình yêu thương đó, tôi cảm nhận được lòng mẹ thật bao la, rộng lớn và nó đã làm cho cơn sốt của tôi được bớt đi phần nào. Tôi vẫn nhớ như in cái ngày ấy, lúc đi học về, tôi bắt quả tang mẹ đọc trộm nhật kí của tôi.
Tôi bước đến chỗ mẹ đang ngồi và quát lên: “Tại sao mẹ lại đọc trộm nhật kí của con? Mẹ không được đọc”. Cứ tưởng rằng mẹ sẽ giận dữ la rầy tôi, nào ngờ mẹ không nói gì cả mà bước ra khỏi căn phòng một cách lặng lẽ với đôi mắt rưng rưng. Tôi đóng sầm cửa lại và ngồi bẹp xuống sàn nhà khóc nức nở. Hôm ấy, tôi đã không ăn tối. Ngồi trong phòng, đôi mắt tôi đơ cứng, bơ phờ nhìn về góc bàn – nơi để quyển nhật kí, mặc kệ cho những lời mẹ gọi ở ngoài cửa. Đêm đó, tôi trăn trọc mãi không ngủ được. Phải chăng vì tôi đã quen ngủ với mẹ, được mẹ nâng niu, âu yếm đưa tôi vào thế giới cổ tích với biết bao điều kì diệu nên tôi mới như thế? Cảm xúc của tôi dâng trào lên một cách mãnh liệt, thấy hối hận vỉ đã quát mẹ tôi. Bây giờ, tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng “Con xin lỗi mẹ rất nhiều!” “Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm mẹ biết không? Cho dù con có khôn lớn, có trở thành người tài giỏi đến đâu đi chăng nữa thi trong mắt mẹ, con vẫn chỉ là đứa con bé bỏng, ngây thơ của mẹ. Con rất biết ơn mẹ. Con tự hào vì suốt cuộc đời này, mẹ mãi là nguồn sáng soi đường cho mỗi bước con đi.