Kể lại một câu chuyện đáng nhớ của bản thân, trong đó có sử dụng các yếu tố nghị luận, miêu tả nội tâm!

2 câu trả lời

   Trong cuộc đời mỗi người, ai chẳng có những phút lầm lỗi, nhất là với tuổi trẻ còn nhiều bồng bột, nông nỗi. Tôi cũng đã có lần mắc lỗi, đó là nói dối mẹ khiến mẹ buồn phiền. Nhắc lại, tôi thấy xấu hổ và ân hận lắm.

   Tôi được mệnh danh là ''Cây Toán vàng '' của lớp. Dù cô giáo có ra bài khó đến đâu thì tôi đều làm xong nhanh và đúng nhất lớp. Hôm đó cuối buổi học, cô giáo ân cần nhắc nhở lớp chúng tôi về ôn bài thật kĩ vì buổi học tiếp theo sẽ làm một bài kiểm tra giữa kì. Nhưng vì chủ quan nên tôi chỉ ôn qua loa, không chú ý kĩ càng nên đến giờ kiểm tra tôi rất lúng túng và lo sợ.

  Rồi tiết trả bài cũng đã đến, nước mắt em tuôn trào khi cầm trên tay bài kiểm tra của mình. Dòng mực đỏ với chữ số 3 khiến tôi vô cùng ân hận khi không ôn bài. Sao điểm của tôi lại kém đến thế chứ! Không thể có chuyện đó được.

  Tan học, tôi trở về nhà của mình. Vừa về đến nhà, mẹ mỉm cười lại hỏi tôi: ''Con về rồi à? Có điểm Toán chưa con''. Tôi vô cùng lúng túng, lo sợ, chẳng biết làm thế nào nên tôi đã nói dối mẹ rằng tôi được 9 điểm. Nghe thế mẹ vui mừng lắm. Nụ cười của mẹ tỏa sáng, sáng như ánh nắng Mặt Trời, nụ cười ấy bình thường luôn sưởi ấm trái tim tôi, nhưng hôm nay tôi sợ tôi sẽ khiến nụ cười ấy vơi đi. Tưởng mọi chuyện sẽ kết thức ở đó, nhưng.....Tối hôm đó, mẹ nhận được một cuộc gọi từ cô giáo dạy Toán, cuộc gọi ấy diễn ra lâu lắm. Khi đấy tôi đang làm bài tập trong phòng, mẹ bước vào nói: ''Cô giáo vừa gọi cho mẹ, bảo con chỉ được 3 điểm, tại sao con lại nói dối mẹ". Tôi xấu hổ, chẳng còn gì đễ cãi nữa, tôi khóc nức nở, thất vọng về bản thân mình. Mẹ cũng khóc, mẹ khóc nhiều hơn tôi, có lẽ nước mắt của mẹ không chỉ chứa nỗi thất vọng mà còn chứa nỗi lo lắng, thương tôi. Mẹ ôm tôi vào lòng, hơi ấm ấy đem lại cho tôi một sự dễ chịu, một tình mẫu tử thiêng liêng.

  Bây giờ tôi đã lớn khôn hơn, tôi vẫn luôn cố gắng hết mình và dẫn đầu lớp về môn Toán, trở thành một đứa con ngoan nhờ sự dạy dỗ, động viên của mẹ. Mẹ đã dạy cho em một bài học quý giá: Là những người học sinh chúng ta nên có đức tính trung thực, không nên nói dối người khác.

Người bà kính yêu của em đã giảng dạy cho em một bài học rất quý gia mà em ko bao giờ quên.Đó là luôn giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn.Lời dạy của bà giản dị nhưng sâu sắc.Đó chính là một câu chuyện đáng nhớ của bản thân em.

Hôm đó,em dậy muộn ,vì tối hôm trước em ngủ muộn vì phải thức khuya học bài nên sáng em dậy muộn và đi học muộn.Nhưng nhìn sang đường thấy một bà cụ rụt rè và sợ hãi khi thấy quá nhiều xe trên đường, và không dám sang đường.Việc tốt mà em đã làm là giúp một bà cụ qua đường.

Em ngập ngừng một là giúp bà cụ qua đường, hai là đến lớp muộn. Dù biết có thể đến muộn nhưng em vẫn quyết định giúp bà cụ qua đường. Bà cụ băng qua đường, nhưng vì sợ quá nhiều xe nên bà không dám.Nên em đưa ra lời đề nghị giúp bà cụ qua đường.

`-` bà ơi đường nhiều xe như này để cháu giúp bà qua đường nhé `!`

`-` Bà cảm ơn cháu `!` cháu thật là một cậu trai tốt bụng.

Nói xong em và bà lão cùng dắt tay nhau qua đường. Qua việc đó em đã cảm thấy lời dạy của người bà yêu quý thật sâu sắc và đầy ý nghĩa nhân văn.

__________________________________________________________________

`-` yếu tố nghị luận : Người bà kính yêu của em đã giảng dạy cho em một bài học rất quý gia mà em ko bao giờ quên.Đó là luôn giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn.Lời dạy của bà giản dị nhưng sau sắc.

`-` có yếu tố miêu tả nội tâm nhé !

#$vhuyhoang0512$ `***`

Câu hỏi trong lớp Xem thêm