Kể lại kỉ niệm xúc động của em với bạn thân

2 câu trả lời

Mỗi người bạn là một món quà quý giá. Bên bạn bè chúng ta có thật nhiều kỉ niệm. Em có một kỉ niệm thật vui với người bạn thân của mình, đó cũng là kỉ niệm khó quên nhất trong lòng em.

Đó là từ hồi em học lớp hai, hồi đó em và Lan là bạn thân cùng một lớp, hai đứa đi học, đi chơi hay làm gì cũng đều có nhau. Lan thì thích búp bê còn em thì thích đọc sách, đặc biệt là những cuốn truyện thiếu nhi, hai đứa mỗi người mỗi sở thích vậy đó. Em còn nhớ hôm đó là ngày sinh nhật mình, Lan đã dành hết số tiền cậu ấy tiết kiệm được mua tặng em những cuốn truyện hay. Mở món quà ấy ra, em vui và hạnh phúc lắm, Lan là người luôn hiểu và dành cho em nhiều điều tuyệt vời. Trong hộp quà sinh nhật hôm ấy còn có một bức thư có lời chúc mừng sinh nhật kèm lời tạm biệt. Lan bảo, ngày mai bạn ấy phải cùng gia đình chuyển vào Nam sống, những ngày qua cậu ấy cố giấu vì sợ em buồn. Đây là món quà sinh nhật cũng là món quà chia tay, cậu ấy còn hy vọng em sẽ luôn nhớ và viết thư thường xuyên cho cậu ấy. Hôm đó, em vừa vui, vừa buồn. Vui vì món quà dễ thương nhận được, buồn vì phải chia tay người bạn từng gắn bó bấy lâu. Với em, Lan là một người bạn tốt, em luôn trân trọng tình bạn ấy với Lan.

Bây giờ, tuy hai đứa xa nhau về khoảng cách nhưng vẫn thường xuyên hỏi han nhau về học tập cũng như cuộc sống. Cậu ấy vẫn còn nhớ những sở thích ngày xưa ấy và gửi tặng em những cuốn sách hay. Em cảm thấy mình thật may mắn vì có được người bạn như Lan.

Tuấn và em là đôi bạn thân chơi với nhau từ lúc mới học lớp 2 cho đến tận bây giờ. Vì vậy, chúng em đã có rất nhiều kỉ niệm cùng với nhau. Trong đó, kỉ niệm mà em nhớ rõ nhất chính là vào một ngày mưa hồi cuối năm lớp 3.

Hôm đó, là buổi tổng kết cuối năm học. Nhờ một năm học tập chăm chỉ, cố gắng hết mình, cả em và Tuấn đều đạt được thành tích học sinh giỏi. Giây phút cầm giấy khen và phần thưởng trên tay, chúng em vui sướng lắm. Mãi đến lúc về, trên khuôn mặt chúng em vẫn chưa ngừng cười lúc nào. Trên đường về nhà, vừa đi chúng em vừa trò chuyện vui vẻ về những kế hoạch cho hai tháng nghỉ hè sắp đến. Bỗng, tự nhiên trời tối sập lại, mây đen kéo đến âm u, báo hiệu một cơn dông sắp ập đến. Nhận ra điều đó, cả em và Tuấn đều cố lao nhanh về phía trước, để có thể kịp về nhà kẻo ướt mưa. Do cả hai đều không mang áo mưa nên càng cố gắng chạy thật nhanh hết sức mình. Tuy nhiên, vì còn cách nhà khá xa, nên khi chúng em về đến nhà thì trời đã lại đổ mưa. Dưới màn mưa to, cả em và Tuấn đều không có gì để che cả. Những phần thưởng vừa nhận được ở trường cũng thế. Vậy là chúng em đã cởi áo khoác, bọc chúng lại rồi ôm vào bụng, tránh bị ướt mưa. Và cứ thế, tiếp tục chạy về nhà. Về đến nơi, người chúng em ướt hết cả, nhưng những cuốn vở và tờ giấy khen thì vẫn “an toàn”. Khi đó, em nhìn Tuấn và cùng nhau cười lên khoái chí. Nhìn đứa nào cũng ướt nhẹp, trông thảm như chú gà mắc mưa. Thật may, là lần đó không ai trong chúng em bị ốm cả. Nếu không thì đây sẽ là một kỉ niệm có kết thúc buồn rồi.

Từ lần đó đến nay cũng đã gần hai năm trôi qua rồi. Nhưng niềm vui và cảnh vật của sự kiện ngày hôm đó em vẫn nhớ rõ. Mong rằng, dù thời gian trôi qua, thì tình bạn của em và Tuấn vẫn mãi giản dị và tuyệt vời như thế.

Câu hỏi trong lớp Xem thêm
2 lượt xem
2 đáp án
22 giờ trước