IV. Chủ đề 4: Những trải nghiệm trong đời. * Tri thức Ngữ văn: Đọc lại văn bản: Bài học đường đời đầu tiên; Giọt sương đêm Nắm được tác giả, nhân vật, nội dung, nghệ thuật và bài học nhận thức qua các văn bản trên; - Nhận biết được đặc điểm của truyện đồng thoại. * Tri thức Tiếng việt: Mở rộng thành phần chính của câu bằng cụm từ. * Phần làm văn: Kể lại được trải nghiệm đáng nhớ của bản thân. Mở bài - Giới thiệu về trải nghiệm khiến em nhớ mãi Trải nghiệm ấy diễn ra đã bao lâu rồi? Đó là một trải nghiệm vui hay buồn? - Giới thiệu chung về trải nghiệm đó: Thân bài Thời gian cụ thể xảy ra trải nghiệm (ngày nào/ mùa nào/ năm nào) Không gian xảy ra trải nghiệm (trung tâm, lớp học, phòng ngủ, hồ bơi…) Lúc xảy ra trải nghiệm, em đang ở cùng với những ai? (ai đã chứng kiến và tham gia vào trải nghiệm của em?) - Kể lại các sự việc đã xảy ra trong trải nghiệm theo một trình tự hợp lí: Trải nghiệm đó bắt đầu bằng hoạt động nào của em? Sau đó, những điều gì đã xảy ra? Có gì đó đặc biệt khác với mọi ngày dẫn đến việc em có một trải nghiệm khó quên? Em đã làm gì để giải quyết tình huống đó? Kết quả của trải nghiệm đó là gì? (mặt tốt/ xấu) Trải nghiệm đó đã tác động đến em và mọi người xung quanh như thế nào? Em có những suy nghĩ gì sau khi câu chuyện đó xảy ra? - Kết bài Nêu những ý nghĩa của trải nghiệm đó đối với bản thân em: Em cảm nhận như thế nào về trải nghiệm đó? (quan trọng, khó quên…) Trải nghiệm đó giúp em thay đổi bản thân như thế nào?

2 câu trả lời

Có một trải nghiệm mà em luôn luôn nhớ mãi trong đầu.Nó không thể quên được.Lúc đó em tầm khoảng 6 tuổi.Lúc em đang đi học,thì em được nhận điểm thi.Em rất vui vì đã đạt được điểm 10 tròn ba môn.Khi về đến nhà ba mẹ em rất vui khi biết em được điểm tốt.Ngày mai,là thứ bảy ba em đã đặt vé để gia đình em đi chơi.Lần trải nghiệm đó cũng đã diễn ra được 2 năm rồi,nhưng trong lòng em vẫn không thể quên được.Sáng ấy,ra đình em đã đến được.Khi ấy nhà em đi thuê một căn phòng trọ để ở.Khi em bước vào.Em cũng đã rất bình tĩnh khi thấy căn nhà tốt om,bẩn ở trên tường.Vết vôi ve lâu ngày bị bung làm rơi những mảnh lớn.Thật là rùng rợn.Sau vài ngày,em đã trải nghiệm được căn nhà ấy.Bây giờ ba em trả lại nhà để gia đình em về.Đúng là một trải nghiệm vui.Hôm ấy là ngày 20.Và đó là đợt trải nghiệm vui nhất của em.

Gia đình có vai trò thật quan trọng, và đối với tôi cũng vậy. Trong gia đình, người mà tôi yêu thương nhất chính là mẹ.

Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho tôi những sự hy sinh thật phi thường. Bố mẹ chia tay khi tôi còn rất nhỏ. Tôi sống cùng với mẹ. Mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Nhờ có tình yêu thương vô bờ của mẹ đã lấp đầy khoảng trống tình cảm của bố.

Còn nhớ năm lớp tám, tôi đến nhà Hồng - cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.

Sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ có trải nghiệm hôm qua mà tôi mới biết mẹ đã vất vả vì tôi như thế nào. Tôi thầm nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập hơn, giúp đỡ mẹ nhiều hơn để mẹ khỏi lo lắng, vất vả.

Đối với tôi, mẹ chính là nguồn ánh sáng diệu kỳ. Sau hôm đó, tôi dường như thấu hiểu thêm công ơn của mẹ, cũng như hiểu được rằng:

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”