Hãy kể lại một câu chuyện trong đó có sử dụng yếu tố nghị luận và biểu cảm

2 câu trả lời

Mình nói về tình thầy trò có sử dụng yếu tố nghị luận và biểu cảm nhé!

Ngày tôi còn bé, khi ấy mới học lớp 2 tôi thường học dỡ môn ngoại ngữ. mặc dù lòng rất thích được biết nói tiếng anh ( nghe nó sì sì...đã miệng lắm .. nghe oách nữa ..) thế nhưng không hiểu sao chỉ được kha khá vào năn lóp 4 thôi, rồi bước sang năm lớp 5 tôi mất căn bản luôn . nên dù các môn học khác có khá , tiô vẫn luôn thấy có lỗi với thầy giáo bộ môn ngoại ngữ. còn với môn văn vợ thầy dạy tgì tôi rất chi say mê và ....khắm khá điểm ở môn này.
mỗi lần tôi ghé vào căn phòng trường cấp tạm cho vợ chồng thầy ở để chơi đùa với con bé nhóc 2 tuổi của thầy .. thì tôi cứ thấy thầy thỉnh thoảng nhìn chăm vhăm vào tôi và lúc thì nghiêm lúc thì cười nhết mép...rất khó hiểu. tôi ytự hỏi lòng " hổng biết ồng có nói cho vợ nghe về "mức học" của mình cho cô nghe không? hổng biết thầy có nghĩ mình là đưa ...hơi bị ngu... nên không muốn cho mình vào chơi với con rthầyh không ...cái cười nhết mép đó có phải là nụ cười coi rẻ? ối chào .. bao nhiêu là cái sự lo lắng mỗi khi vào nhà cô mà có mặt thầy ở nhà... .Nên tôi ..liều mạng mom men hỏi vợ thầy _ " Cô ơi ! thầy có ghét em hông Cô vì e học môm thầy yếu lắm. cô nói trong nụ cười thật hiền dịu có chút dí dõm ..Thầy chỉ nói với Cô 2 chị em con học trái nhau ... chị em ngày trước rất giỏi môn của thầy , còn con thì .. kém hơn cgị nhiều , chị con thì lại tàn tàn môn văn. nên nói chuyện với mọi người cũng không mấy được lòng bạn và có duyên như con ..."( hổng biết cái đó là khen hay chê , nhưng lòng tôi thấy nhẹ tơn hơn ...) sáng hôm sau tôi cố gắng học thật nhớ từ vựng để trả bài cho thầy .. thầy biết tôi ...ngu môn thầy mà thầy cứ ..địa tiu mãi và hay kêu tôi lên bản làm bài .. quê muốn...nổi mụn luôn.. nhưng hôm nay tôi hí hửng lắm , 2 cánh mũi tôi phòng phòng tự hào khi mà tôi viết được rtất nhiều từ. thầy khen tôi có tiến bộ cho cả lớp nghe .. làm tiô khoái quá chừng . rồi lúc trưa tôi tới nhà thầy chơi . phụ cô giữ em thầy kêu tôi vào nói thế này " Nhóc nè, con mất căn bản nhiều, nên nếu khg có tiền học thêm thì lại đây buổi chiều tối , thầy kèm cho 1 tiếng , không tính thù lao đâu. ngược lại em hứa là phải có tiến bộ và mạnh dạn phát biểu...con người tuy không phải ai cũng tất cả thông minh và hiểu biết hết tất cả các môn điều nhau, nhưng nếu con cố gắng thì cũng có thành quả tốt hơn hiện tại , cái chính là con đương quá tự ti , khép kín và nên dứt khoát , mạnh dạn thực hiện mọi điều con muốn , mà con cảm thấy điều đó không ảnh hưởng đến Sức khỏe , tình cảm , đạo đức của con với mọi người , thì con hãy mạnh dạn lên nhé .
Từ đó đến nay tôi vẫn rất mang ơn thầy vì câu nói này . tuy tôi chưa thật giỏi môm thầy dạy , nhưng tôi đã sống rất tốt nhờ có lời khuyên của thầy . tôi biết trân trọng Tình cảm mọi người dành cho mình . và làm điều gì cũng mạnh mẻ , không do dự , so đo như thầy hướng dẫn...bây giờ trong mỗi việc làm của tôi , những lúc hơi yếu lòng , hay có sóng gió cuộc đòi , có thất bại lạmh vực nào đó ..tôi vẫn nghe lời thầy văng vẳng bên tai... dù thầy đã ra đi rất lâu rồi trên cỏi đời này... nhưng tôi quý biết bao 1 nghĩa cử cao đẹp của thầy và cô biết dường nào .

Tuổi thơ của ai cũng sẽ có thật nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Vui có, buồn có, sai lầm cũng có… Chính nhờ những kỉ niệm muôn hình muôn vẻ đó, đã tạo nên một tuổi thơ nhiệm màu. Bản thân em cũng vậy, và trong vô số kỉ niệm đó, em nhớ nhất vẫn là một lần em nói dối mẹ.

Hồi đó, em đang học lớp 2, là một cô bé được mọi người nhận xét là thông minh nhưng lười biếng và thích nói dối. Hôm đó là một ngày thứ ba bình thường, sau khi ngủ dậy, tự nhiên em cảm thấy rất chán, không muốn đi học chút nào cả. Vì vậy, em đã đưa ra một quyết định sai lầm. Em giả vờ như mình bị đau bụng. Nằm ôm bụng ở trên giường mà không dậy đi học. Thấy em đã muộn vẫn chưa xuống ăn sáng, mẹ liền chạy lên phòng kiểm tra. Nhìn thấy em như vậy, mẹ lo lắng lắm. Ngay lập tức đi tìm dầu nóng xoa bóp bụng cho em. Vừa xoa vừa hỏi con đã đỡ chưa. Trong giây phút, em cảm thấy hối hận vì đã lừa mẹ. Nhưng rồi em vẫn im lặng và lắc đầu. Một lát sau, thấy em mãi không đỡ, mẹ liền bảo em hãy nằm nghỉ để mẹ gọi xin cô nghỉ buổi học hôm nay. Nhìn mẹ đi ra ngoài, em vui lắm, che lấp đi niềm thấp thỏm nãy giờ. Vì biết mình đã thành công rồi. Một lát sau, mẹ trở lại, dặn dò em vài điều rồi vội vàng đi làm.

Chờ mẹ ra khỏi cổng, em liền sung sướng bật dậy, chạy ngay ra phòng khách ngồi chơi. Mở tủ lạnh, lấy kẹo, bánh ra, vừa xem phim vừa ăn trong sung sướng. Đúng lúc đó, em nghe thấy tiếng mở cửa, vội nhìn sang thì em thấy mẹ đứng đó. Khuôn mặt đỏ bừng do di chuyển nhanh, trên tay là một túi thuốc và lồng đựng cháo ấm. Dường như quá ngạc nhiên, mẹ đứng sững người lại, chỉ thốt lên “Sao con…”. Nhưng dường như đã hiểu ra vấn đề, mặt mẹ trở nên buồn bã, ánh mắt thất vọng não nề nhìn về em. Rồi mẹ im lặng tiến về phía phòng bếp, đặt cháo và thuốc lên bàn rồi trở về phòng. Cả quá trình đó mẹ không hề nhìn hay nói với em một lời nào. Sự im lặng ấy như một nhát dao đang đâm vào trái tim của em. Thà rằng mẹ cứ chửi mắng, đánh đòn em, thì em còn đỡ khó chịu hơn như thế này. Ngồi một mình trên ghế, em cảm thấy dằn vặt đến vô cùng. Tự nhiên, em cảm thấy chính mình cũng không hiểu nổi mình nữa. Rằng tại sao lại nói dối, tại sao lại khiến mẹ phải đau lòng đến như vậy. Chẳng phải mẹ là người mà em yêu quý nhất trên đời hay sao? Vậy mà em nỡ lòng nào khiến mẹ phải chịu tổn thương đến như vậy. Càng suy nghĩ em càng cảm thấy mình thật là xấu tính, là một đứa trẻ tồi tệ. Và rồi, lấy hết can đảm tiến về phòng của mẹ. Lúc ấy, mẹ đang nằm trên giường, nhắm mắt lại như đang ngủ. Nhưng em biết rằng thực ra mẹ không hề ngủ đâu, mà mẹ đang chờ đợi một điều gì đấy. Và em đang làm điều mà mẹ chờ đợi nãy giờ. Em tiến lại gần, nằm xuống, ôm lấy mẹ, rồi nói:

- Con xin lỗi mẹ ạ, con đã nói dối mẹ để được nghỉ học hôm nay. Hành động đó thật là sai lầm, nhưng con mong mẹ hãy bỏ qua cho con nhé. Con xin hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ nói dối nữa. Nếu con phạm sai, thì mẹ đánh con thật đau vào là được.

Mẹ vẫn tiếp tục im lặng. Khiến em nghĩ rằng mình không được tha thứ, nước mắt cứ thế mà lăn dài trên má. Lúc này, rốt cuộc mẹ cũng phản ứng lại. Mẹ đưa đôi tay lên, lau đi dòng nước mắt của em, vuốt nhẹ lên trán em mà nói rằng:

- Con biết nhận lỗi như thế này mẹ vui lắm. Hãy nhớ mãi lời hứa này của con nhé. Mẹ sẽ giám sát con thật kĩ.

- Vâng ạ - Em trả lời với niềm hạnh phúc khôn cùng.

Từ sau lần đó, em như trở thành một con người hoàn toàn khác, em không nói dối và lười biếng nữa. Mà trở nên chăm chỉ, trung thực hơn. Sựt thay đổi tích cực đó, chính nhờ hành động giáo dục bằng tình thương của mẹ ngày hôm đó. Bài học này em sẽ ghi lòng tạc dạ mãi về sau.

Câu hỏi trong lớp Xem thêm