Viết bài văn TỰ SỰ về một món quà mà em đã nhận được thời thơ ấu. *Lưu ý: Làm cho đàng hoàng, copy mạng, spam=báo cáo

2 câu trả lời

  Thời gian đến và đi, cuốn theo ngững ước mơ và hoài bão của tôi trong đó. Thời gian vô thường giúp con người trưởng thành và kỉ niệm, kỉ vật cũng trở nên quý giá hơn. Tuổi thơ là những ngày tháng rong chơi không lo nghĩ, là những nụ cười trong trẻo ngày nắng, những âm thanh vui vẻ lắng đọng ngày mưa. Tuổi thơ của tôi gói gọn trong một kỉ vật đến giờ vẫn được cất giữ trên đầu gường của tôi là 1 chú gấu bông.

  Chú gấu bông này tôi được mẹ tặng vào dịp sinh nhật sáu tuổi, khi mà ngày khai trường vào lớp một đã cận kề. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác hạnh phúc đến vỡ òa khi bóc từng lớp giấy bọc quà, nhìn thấy chiếc tai gấu lấp ló phía trong hộp bìa carton. Tôi đã thích gấu bông từ rất lâu rồi, khi sang nhà chị họ chơi và thấy chị có một chú gấu Teddy để trên bàn học, tuy nhiên tôi biết gia đình mình không quá khá giả, mẹ và bố phải làm việc vất vả để kiếm tiền trang trải học phí và những lần ốm đau của tôi. Tuy nhiên, có lẽ vì nhìn thấy sự thích thú của tôi với chú gấu bông kia và muốn động viên tôi học tốt nên mẹ đã mua tặng tôi vào ngày sinh nhật món quà tuyệt vời đến vậy.

  Tôi rất thích chú gấu mẹ tặng và đặt tên nó là Bánh Bao, em cũng xinh và cũng không quá to, vừa đủ để tôi ôm đi ngủ. Từ khi có chú gấu Bánh Bao, tôi luôn mang theo em khi đi chơi.

  Bánh Bao toàn thân có màu hồng nhạt, đôi mắt nhắm lại như đang ngủ và chiếc mũi xinh xinh hình tròn. Tôi luôn cố gắng giữ gìn em, tuy nhiên có một ngày tôi ôm em sang nhà hàng xóm chơi như thường lệ, thì tôi làm em rách bục chỉ ở tay vì bị mắc vào đinh ở trên tường. Tôi lúc đó rất sợ, vì đây là món quà mẹ tặng, tôi không muốn em bị hỏng chút nào.

  Tôi và một chị hàng xóm đã lấy kim chỉ và khâu lại nhưng vẫn bị lòi bông ra ngoài. Tôi càng trở nên lo lắng. Khi mẹ biết chuyện, mẹ đã khâu lại giúp tôi, cười và nói: mẹ rất tự hào khi tôi biết tự khâu lại vì lúc đó tôi còn Bánh Bao, nhưng cũng lưu ý tôi không nên quá lo lắng về những chuyện vô tình xảy ra, cứ thoải mái đón nhận và chuyện gì cũng có cách giải quyết. Khi ấy, tôi vẫn chưa hiểu rõ lời mẹ nói, nhưng giờ đây nhớ lại, tôi đã có thể hiểu phần nào. Tôi đã không còn lo sợ,sợ hãi khi gặp phải tình huống bất ngờ nữa. Thay vào đó, tôi bình tĩnh hơn và suy nghĩ tìm cách giải quyết, nếu việc nào khó quá thì tôi sẽ đi tìm người nào đó có thể giúp mình.

  Đó là bài học đầu tiên mẹ dạy tôi - một đứa trẻ nhỏ luôn lo lắng, luôn sợ hãi. Giờ đây, khi tôi đã lớn hơn. Mỗi khi nhìn thấy em gấu, tôi luôn tự nhủ với bản thân phải cố gắng, không được làm mẹ phiền lòng, phải mạnh mẽ và luôn bình tĩnh, lạc quan.

Tuổi thơ em gắn liền với những thứ bình dị: thú cưng, kèn,... nhưng thứ khiến em yêu quý và trân trọng nhất là con lật đật mà mẹ đã tặng em lúc nhỏ.

Con lật đật của em của năm nay đã gần 6 tuổi rồi nhưng nó vẫn rất mới mẻ và đáng yêu. Nó được làm từ nhựa nên vô cùng nhẹ, thuận tiện cho em cầm nó đi khắp nơi. Nó đội một chiếc nón màu đỏ chấm bi trông rất ưa nhìn. Đôi mắt lúc nào cũng láo liêng, luôn liếc nhìn từ chỗ này đến chỗ khác. Chẳng có gì nổi bật hơn đôi môi đỏ hồng, nhỏ nhắn và chúm chím như em bé sơ sinh. Ôi, đôi mắt thật long lanh biết nhường nào! Hai hàng mi cong vuốt, dài như hai tàu lá dừa, cực kì dễ thương. Nó luôn nở nụ cười tươi tắn trên môi cho dù cuộc đời nó có như thế nào đi chăng nữa. 

Con lật đật của em vô cùng nghịch ngợm lẫn một chút đáng yêu. Tại sao em lại quý mến em ấy đến như thế chứ? Chắc vì em ấy đã chơi với em hơn 5 năm nay tình cảm của em với nó đã gắn chặt với nhau lắm rồi. Em ấy chẳng khi nào chịu ngồi yên đúng vị trí mà em để nó. Lúc nghiêng bên này, nghiêng bên kia, lăn lóc nhiều chỗ. Và một điều em thích ở nó là dù ai còn quét nó đi, cầm lắc nó như thế nào thì nó vẫn ngửa cao đầu lên và sống rất lạc quan, chẳng mơ màn đến bất kì điều gì. 

Em rất yêu quý con lật đật ấy. Dù thời gian có trôi qua nhanh như thế nào thì chúng em vẫn cứ dựa dẫm lên nhau mà sống. Em hứa sẽ giữ gìn chúng thật kĩ để không bao giờ bị dơ.