2 câu trả lời
Có những hạnh phúc lớn lao, cũng có những hạnh phúc bình dị. và với tôi, điều hạnh phúc và cũng là thiêng liêng nhất trên cõi đời nay là được trong vòng tay yêu thương của mẹ. mẹ là ánh nắng trên cao, là ánh sáng trăng sao, ru vỗ và di dưỡng tâm hồn nhỏ bé của tôi. Tôi dù lớn vẫn là con của mẹ, đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo tôi, theo mỗi chúng ta.
Mẹ tôi năm nay đã sắp sửa chạm ngưỡng 40. Mẹ không như những người mẹ khác. Mẹ không hay mặc những bộ váy cầu kì và sang trọng, mẹ lúc nào cũng là chiếc áo nâu và quần ống đen dài. Những sự bình dị ấy của mẹ cứ mãi ám ảnh và theo tôi suốt cuộc đời. Nước da mẹ nâu nâu bởi rám nắng, những nắng gió cuộc đời để nuôi tôi lớn khôn, những dầu dãi nắng mưa chèo chống gia đình nhỏ.
Mẹ là điểm tựa tinh thần của tôi. Đôi mắt mẹ dài và sâu, tưởng như tôi chẳng thể hiểu nổi lòng mẹ, chẳng thể yêu thương mẹ từ sâu thẳm bên trong. Bởi mẹ với tôi là khoảng cách hàng chục năm, tôi chưa đủ trưởng thành để thấu trọn nỗi lòng người mẹ vĩ đại ấy. Chỉ biết một điều, bây giờ và sau này vẫn luôn tồn tại, đó là tình yêu bao la vô bờ bến mà mẹ giành cho tôi. Đôi bàn tay gầy gầy xương xương của mẹ cú thế dong duổi và bươn chải nuôi tôi suốt một đời. mẹ trao yêu thương cho tôi và không đòi hỏi nhận lại bất cứ một điều gì. ở mẹ tôi thấy cả một nét đẹp văn hóa truyền thống của người phụ nữ Việt Nam, mẹ vừa dịu dàng, đằm thắm kín đáo mà tế nhị. Mẹ dùng lòng nhân đối đãi với mọi người. vậy nên làng trên xóm dưới không ai không kính trọng và yêu quý mẹ tôi.
Cuộc đời của mỗi con người thật nhỏ bé mà cũng đầy sóng gió. Mẹ như cánh buồm để con thuyền của ta có thể mạnh mẽ băng qua gió bão mà vẫn vững tay chèo. Mẹ là điểm tựa cho thanh xuân nhỏ bé của tôi. Mẹ giành tình yêu cả cuộc đời để chắt chiu nuôi tôi khôn lớn. còn tôi, đứa trẻ non nớt này vẫn chẳng thể hiểu nổi lòng mẹ. từ bữa ăn đến giấc ngủ từ những điều nhỏ nhặt đến những bài học nhân sinh lớn lao trong cuộc sống mẹ đều chỉ bảo tôi nhiệt tình. Mẹ với tôi, vừa như một người bạn lớn, vừa như một người cô đáng kính. Có những phút yếu lòng, mẹ giúp tôi đứng dậy. Có những khi gục ngã, mẹ động viên tôi gắng sức lên, có những khi lầm lạc mẹ như ngọn hải đăng dẫn đường, soi sáng tâm hồn tôi. Cuộc sống có nhiều điều hạnh phúc lớn lao, nhưng với riêng tôi hạnh phúc ở trong vòng tay mẹ vừa lớn lao mà cũng bình dị biết nhường nào.
Nhưng đâu phải ai cũng may mắn được hưởng điều ấy, có những người mồ côi, chỉ mong một lần được áp mặt vào bầu sữa nóng của mẹ, mong môt lần được mẹ âu yếm vỗ về mà đến cuối đời vẫn chẳng thể làm được. Đó là lí do vì sao, từ cổ chí kim, văn chương viết về mẹ cứ mãi ám ảnh và làm ta xúc động như vậy. Đó là tình cảm thiêng liêng bậc nhất trong cõi đời này. Nó trường tồn, vĩnh cửu với thời gian, vượt qua cả sự hủy hoại của chiến tranh bom đạn. tình yêu thương của mẹ hóa giải hận thù, hàn gắn những nỗi đau. Mẹ hứng trọn nỗi đau và lặng thầm giỏ xuống những giọt nước mắt, mẹ cất giữ trong tìm để nuôi nấng ta.Có những chiều, mẹ kể chuyện tôi nghe, có những đêm hè oi nóng mẹ vẫn thổn thức đưa tay quạt đều để cho tôi làn gió mát. Có những khi đông đến, mẹ vẫn rón rén đi rém chăn cho tôi sợ tôi khỏi lạnh. Mẹ rất âm thầm mà lớn lao, mẹ cao cả mà cũng bình dị đổ bóng xuống đời tôi. Những nắng mưa cuộc đời, mẹ hững trọn nỗi gian lao để đổi lại cho tôi hai tiếng an lành, hạnh phúc. Điều mẹ ước ao suốt cả cuộc đời chỉ có tôi, còn tôi, chúng ta lại chẳng thể hiểu hết được những điều lớn lao ấy. Đôi khi vẫn hồn nhiên, vô tư làm tổn thương lòng mẹ. vậy nên cần lắm nay hãy trân trong giây phút quý giá khi được ở bên cạnh mẹ bạn nhé.
Từ ngày nằm trong nôi đã nghe lòng mẹ. Lớn lên lòng mẹ theo tả chảy ra cuộc đời, khi yếu đuối, khi mạnh mẽ, khi ta xấu xa hay cao thượng chỉ có lòng mẹ chẳng hề di dịch. Mẹ là tất cả những gì bất diệt và thiêng liêng nhất mà ta có được trong cuộc đời phức tạp, lắm sóng gió này.
Tình mẫu tử từ ngàn đời thu, luôn là đề tài bất hủ trong thi ca cũng như trong các tác phẩm văn học. Ấy vậy mà khi ai nhắc đến Tích Sân Lai cũng cảm thấy xúc động, chính là Lai Tử, tài tử bên Trung Quốc, vì sợ mẹ lo lắng, buồn bã khi thấy con trai ngày càng già đi, ông đã mặc những quần áo sặc sỡ, đóng trò hề quanh sân cho bố mẹ xem, vậy nên mới ra điển tích, giai thoại: “Sân Lai cách mấy nắng mưa, có khi gốc tử đã vừa người ôm’’. Tôi có một người mẹ như vậy, tần tảo sớm khuya để nuôi con khôn lớn, và tôi cũng muốn báo hiếu nuôi mẹ đến tuổi già để mẹ có những niềm vui trong cuộc sống.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài 40 tuổi, làn da ngăm ngăm, vì thức khuya dậy sớm, nuôi anh em tôi ăn học. Mẹ không cao lắm, chỉ cao khoảng 1m55 thôi, nhưng mẹ lại có thân hình rất cân đối, và mảnh khảnh. Mẹ tôi có một làn tóc đen bóng mượt, mỗi lần chạm vào lại cảm thấy mượt như tơ lụa, vừa mỏng lại vừa mềm. Mẹ có đôi mắt màu nâu, mắt mẹ rất đẹp như chim bồ câu, lúc nào cũng thấy sáng lấp lánh như ngôi sao trên bầu trời vào mùa hạ vậy, hàm răng mẹ trắng thẳng tắp. Mẹ có khuôn mặt hình chữ điền, thấy sao thật hiền từ và đoan trang. Nhìn về bên ngoài, ai cũng khen mẹ tôi rất xinh đẹp. Mẹ nói chuyện cũng rất duyên dáng, và vui tính nữa. Khi ai tiếp xúc lần đầu với mẹ, đều cảm thấy rất gần gũi và thân thiện. Người phụ nữ tôi yêu nhất cũng là người rất thông minh và học giỏi, nhưng chỉ vì điều kiện của ông bà ngoại ngày xưa còn khó khăn, nên mẹ đành nhường anh chị đi học. Mẹ rất siêng năng, lại cần mẫn học hỏi qua nhiều cách thức. Mẹ chịu khó đọc báo, xem tivi, đọc bài tin tức trên điện thoại mỗi ngày, để có thể nâng cao được trình độ đọc chữ cũng như kiến thức xã hội. Đối với tôi, mẹ quả thực là người phụ nữ chịu thương chịu khó. Thức dậy từ sáng sớm, để nấu cơm cho gia đình, sau đó đi chợ và làm việc nhà, không lúc nào tôi thấy mẹ ngơi tay cũng như than vãn mệt mỏi. Mẹ tôi làm nghề bán hàng, nên mẹ tính toán hàng hóa rất nhanh, nhiều khi những bài toán tôi chưa biết cách làm thế nào, thì mẹ đã nhanh chóng giúp tôi tìm ra cách giải, cũng như giảng giải cách làm đó. Mẹ có thể đọc viết chưa rõ, nhưng về tính toán thì mẹ tôi là số một đấy.
Mẹ dạy tôi những nếp sống sinh hoạt sao cho văn minh và sạch sẽ. Tôi còn nhớ, hồi nhỏ, có lần dọn đồ, gấp đồ không được ngăn nắp, gọn ghẽ, là mẹ sẽ ôn tồn nhắc tôi. Còn nếu có lần sau nữa, thì mẹ sẽ phạt. Mẹ là người vô cùng nghiêm khắc, nhưng cũng rất giàu lòng yêu thương với con cái. Mẹ có thể phạt tôi mỗi khi không nghe lời mẹ, vì mải chơi, mà quên không làm bài tập, nhưng cũng là người mỉm cười, khi tôi đạt được kết quả cao trong học tập. Mẹ không nói ra đâu, nhưng tôi biết mỗi lần mẹ kể về tôi với ai, ánh mắt mẹ sáng long lanh và cười tươi rói. Tôi vẫn còn nhớ một lần đã làm mẹ buồn và rơi nước mắt vì bản thân mình. Đó là khi tôi đã trốn học đi chơi, vì hứa với bạn thử đi chơi đánh game xem thế nào, mà đã trốn tiết học của cô giáo chủ nhiệm. Mẹ đã biết khi cô giáo kể cho nghe mọi chuyện. Và mẹ tôi đã bật khóc, không nói lên lời. Tôi đã ôm mẹ khóc, và kể từ đấy tôi không muốn mẹ khóc thêm lần nào nữa và quyết định cố gắng học tập thật tốt, để không phụ công ơn của mẹ đã nuôi dạy. Tôi nhớ năm đó, tôi đã đạt được học sinh giỏi xuất sắc, kiêm giải nhất cuộc thi học sinh giỏi văn toàn tỉnh, lúc bấy giờ. Khi mẹ biết tin, mẹ ôm tôi vào lòng và khen ngợi tôi rất nhiều. Mẹ đã nấu một bữa ăn thật ngon, để chiêu đãi mấy anh em tôi, thưởng cho tôi những ngày tháng học hành vất vả.
Tôi rất yêu thương mẹ, và muốn khi mình lớn lên, có thể giúp mẹ gánh vác một phần công việc cho mẹ. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt hơn nữa, để khiến mẹ tự hào và hãnh diện vì tôi. Tôi sẽ trở thành một công dân tương lai của Tổ quốc, biết yêu thương gia đình, và trong đó có người mẹ tôi yêu.