Có ý kiến cho rằng" Đọc bài thơ Cảnh Khuya của Hồ Chí Minh, người đọc được gặp gỡ với một tâm hồn không chỉ yêu thiên nhiên tha thiết mà còn luôn nặng lòng với việc nước , việc dân" . Bằng hiểu biết của mình về bài thơ em hãy làm sáng tỏ nhận định trên.

2 câu trả lời

Bài làm tham khảo:

        "Đọc bài thơ Cảnh Khuya của Hồ Chí Minh, người đọc được gặp gỡ với một tâm hồn không chỉ yêu thiên nhiên tha thiết mà còn luôn nặng lòng với việc nước, việc dân" quả đúng như vậy, nhận định trên đã được làm rõ trong tác phẩm "Cảnh khuya". Mở đầu bài thơ là một sự so sánh trong trẻo hồn nhiên giữa thiên nhiên với một tiếng hát vang vọng nơi xa xa. Ngoài ra, ở câu thơ số hai "Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa." không chỉ miêu tả cảnh đẹp nơi núi rừng mà còn sử dụng biện pháp tu từ điệp ngữ "lồng" hai lần để nhấn mạnh. Qua đây cho thấy được một tâm hồn trong sáng biết bao của nhân vật trữ tình khi cảm nhận được khung cảnh hồn nhiên và trong trẻo như vậy. Ở hai câu thơ cuối, tác giả đã làm được hình ảnh " luôn nặng lòng với việc nước, việc dân" hởi hình ảnh người thức đêm không phải vì chưa muốn ngủ. Mà người chưa muốn ngủ vì còn phải lo vận mệnh đất nước, nhưng vẫn dành chút thời gian để đắm mình vào thiên nhiên. Tóm lại, bài thơ thể hiện lòng yêu nước của Bác càng thêm sâu đậm và cảnh trữ tình hồn nhiên. Hai câu sau để kết thúc ý của câu trước, mở ý của câu sau. Hai tình cảm ấy luôn thống nhất với nhau trong con người của Bác.

Tham khảo:

Đầu bài thơ có viết :

“Tiếng suối trong như tiếng hát xa
Trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa.”

Cảnh núi rừng trong đêm khuya thanh vắng với âm thanh trong trẻo của tiếng suối từ xa đều đều vọng lại: “tiếng suối trong như tiếng hát xa”. Phép so sánh ấn tượng: tiếng suối là âm thanh của thiên nhiên, lạnh lẽo, mơ hồ nay được được so sánh với “tiếng hát” của con người nhờ vậy mà trở nên gần gũi, ấm áp. Âm tiết mở “xa” khiến câu thơ có độ ngân vang vô tận và lắng đọng vào nơi sâu nhất của hồn người. Nhưng cũng chính từ “xa”, “tiếng hát xa” khiến người đọc có cảm giác âm thanh ấy như vọng lại từ cõi nào mơ hồ và xa xăm; phải thật lắng tâm mới nghe thấy được. Dường như tất cả mọi âm thanh khác đều lắng chìm để nổi bật tiếng suối róc rách, văng văng như một cung đàn. Tiếng suối làm cho đêm rừng vốn tĩnh lặng lại càng thêm sâu lắng, trong trẻo. Trong cái khung cảnh ấy đã hiện lên với một hình ảnh tuyệt đẹp “trăng lồng cổ thụ bóng lồng hoa”. Trăng, hoa cổ thụ đan cài, quấn quýt vào nhau tạo cho cảnh vật trở nên sinh động, hữu tình và vò cùng ấm áp. Người đọc cảm nhận được rằng: bức tranh đó chính là một trái tim nghệ sĩ đang hòa mình say đắm với thiên nhiên. Phải thật sự yêu thiên nhiên và biết cảm nhận cái đẹp của thiên nhiên thì người nghệ sĩ mới có thể miêu tả được bức tranh mang đậm hồn người đến vậy. Nhưng thiên nhiên có phải là nguồn cảm hứng duy nhất khiến Bác thức cùng đêm khuya?

“Cảnh khuya như vẽ người chưa ngủ
Chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà”

Bác đã cảm nhận được vẻ đẹp tinh tế của thiên nhiên để rồi thốt lên một lời ca ngợi thật chân thành: “Cảnh khuya như vẽ”. Cái hồn của tạo vật đã tác động mạnh đến trái tim nhạy cảm của người nghệ sĩ làm cho Bác ở trong trạng thái chưa ngủ. Ngủ sao được trước cảnh đẹp thế này! Bác yêu thiên nhiên, yêu cái đẹp nhưng Người không chỉ thức vì thiên nhiên mà còn thức vì “nỗi nước nhà” còn đang chồng chất, băn khoăn: đất nước đang trong những năm đầu kháng chiến khó khăn và gian lao tột bậc. Câu cuối của bài đã mở ra một khía cạnh, một chiều sâu mới của tâm trạng “chưa ngủ vì lo nỗi nước nhà”. Cái ẩn của bài thơ chính là ở đây, từ “nỗi” đã nói lên tất cả đó chính là “nỗi nước nhà”, nỗi niềm canh cánh suốt cả cuộc đời Bác. Thật xúc động trước một tâm hồn, một trái tim vĩ đại của một con người mà suốt cuộc đời luôn thao thức, trở trăn cả trong mơ lẫn trong thực. Từ “chưa ngủ” được lặp tới hai lần như một bản lề khép mở hai tâm trạng: Chưa ngủ vì cảnh đẹp của thiên nhiên và vì nỗi lòng canh cánh lo việc nước. Trong nỗi lo dằng dặc về đất nước, Bác Hồ thao thức và bắt gặp cảnh đẹp thiên nhiên. Người hòa mình đắm say trong vẻ đẹp huyền ảo của đất trời, nhưng chưa được lâu thì Bác lại trở về với nỗi lòng lo dân, lo nước. Tâm trạng đó của Bác Hồ khiến cho ta vừa cảm phục, vừa xúc động trước vẻ đẹp sâu sắc và toàn diện của thiên nhiên hòa quyện giữa tâm hồn của một người nghệ sĩ - một nhà chính trị.

Cảnh khuya là một bài thơ tả cảnh núi rừng Việt Bắc, nhưng trong đó lại ẩn chứa tâm hồn, con người của Bác, một tâm hồn thi sĩ bên trong một tâm hồn chiến sĩ, một tâm hồn lạc quan cách mạng. “Cảnh khuya” đồng thời cũng thể hiện rõ tình yêu thiên nhiên, tình yêu đất nước của nhà thơ Hồ Chí Minh.

Cho mik xin vote 5 sao + cảm ơn ạ(Nếu hay thì cho mik xin hay nhất luôn cũng đc ạ. thanks bn)