2 câu trả lời
Người và động vật thuộc về hai thế giới khác nhau nhưng tôi tin giữa hai thế giới ấy luôn có một mối giao cảm đặc biệt. Trên đường đi học về một ngày cách đây sáu năm trước, tôi tình cờ thấy một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, tôi chỉ định cho chú ít đồ ăn nhưng không ngờ tôi đi đến đâu chú lại theo đến đó. Tôi đã quyết định đem chú về xin bố mẹ nuôi chú. Cuộc gặp tưởng chừng như tình cơ đó cứ như đã được duyên phận sắp xếp từ trước, cứ như một món quà tuổi thơ mà ông trời ban tặng cho tôi. Từ đó, câu chuyện giữa tôi và chú chó ấy chính thức bắt đầu.
Ai thì cũng có một cái tên, vậy nên tôi đã đặt cho chú cái tên “Sam”. Sam khi đó là một chú chó cỏ với bộ lông màu nâu lởm chởm, thưa thớt. Đôi mắt chú to tròn đen láy như hai hạt nhãn rươm rướm nước mắt, trông thật đáng thương. Khi mới về nhà, chú tỏ ra rất sợ hãi với những thứ mới lạ trước mắt. Tôi dẫn Sam đi thăm quan các phòng một lượt để làm quen rồi tôi đưa Sam đi tắm, mới đầu khi chạm vào nước, trên mặt chú hiện rõ “Cứu mạng với”, dần dần chú lại cảm thấy rất thích nghịch nước, cuộn tròn trong thau nước ngập tràn bọt xà phòng mới ngộ nghĩnh, đáng yêu làm sao! Mỗi bữa tôi chuẩn bị cho chú một bát cơm với chút thịt, chút rau. Chú ăn một cách ngon lành và không bao giờ để sót lại chút thức ăn nào.
Cứ mỗi khi rảnh rỗi, tôi lại đến bên Sam, vuốt ve bộ lông của chú, thủ thỉ kể cho Sam nghe những chuyện trên lớp như một người chị đang cưng nựng đứa em của mình. Ngày tháng trôi qua như thế, tôi và Sam càng ngày càng quấn quýt bên nhau. Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của tôi, Sam đã chạy ra cổng cuống cuồng mừng rỡ, hai chân trước chú nhảy cao lên, cái đuôi ngoáy tít tỏ rõ niềm vui. Sam của tôi mặc dù thân hình nhỏ bé, yếu ớt nhưng không bao giờ ngại bảo vệ tôi trước những chú chó to lớn khác trong xóm. Thật dũng cảm! Tôi yêu chú lắm, yêu từ những cử chỉ, hành động dù là nhỏ nhất. Như một thói quen, sự có mặt của Sam trong cuộc sống của tôi trở thành một phần quan trọng, nếu một ngày không được nhìn thấy Sam tôi lại cảm thấy nhớ nhung và trống vắng vô cùng.
Thế nhưng điều mà tôi không bao giờ muốn và cũng chưa bao giờ nghĩ tới đã đến – đó là ngày tôi mất đi Sam. Còn nhớ có lần, Sam bị ốm nặng, tôi đã buồn và lo lắng vô cùng. Sam ngày càng yếu đi mà tôi thì không biết làm cách nào để chú khỏe lại. Cảm giác bất lực dằn vặt trong suy nghĩ của tôi. Tôi chỉ ước sẽ xuất hiện một phép màu cho Sam trở lại như xưa. Thế nhưng, bà tiên đã không tới, kì tích cũng không đến với chú chó nhỏ. Sáng hôm ấy, buổi sáng đầy sương mù lại lất phất những hạt mưa, tôi tỉnh dậy đã thấy Sam nằm bất động ngoài sân. Tôi òa khóc, tiếng khóc xót xa đến xé lòng cho một người bạn, người em, thậm chí là một người thân của mình.
Sự ra đi của Sam kiến tôi đau đớn một thời gian dài, không thể ngờ tháng ngày mà chúng tôi bên nhau lại ngắn ngủi đến thế. Cảm ơn ông trời đã mang Sam đến bên tôi, cảm ơn Sam, cảm ơn những tình cảm, những ngày tháng vui vẻ của tuổi thơ mà em đã dành cho chị.
Mình gửi bạn nha, do mình viết sẵn rồi nên cop nhanh
#nguyngocnhu
Xin hay nhất ạ
trong cuộc sống mỗi người, ko thể thiếu đi những người bạn từ thuở ấu thơ, hay những người bạn học chung trường, chung lớp. Thậm chí là những người bạn động vật dễ thương, em cũng có một bé chuột hamster rất đáng yêu.
Chuột hamster là một động vật dễ nuôi, phân bố rộng trên thị trường VN và các nước khác. Em cũng có một bé chuột hamster white. Em mua nó cách đây 2 năm, lúc đó nó vẫn còn nhỏ, lông vẫn chưa mượt như bây, chỉ có chút xíu lông tơ trắng, nên em luôn phải chăm sóc nó trong đèn sưởi, cho nó uống sữa hàng ngày.Mặc dù vất vả nhưng nhờ vậy mà em có một chú chuột hamster bụ bẫm, đáng yêu như bây giờ.nó có một bộ lông trắng sữa, mượt mà do em hay chải lông cho nó hàng ngày.hai cái tai nhỏ nhắn, cứ vểnh lên như luôn luôn nghe ngóng mọi truyện trong nhà.Đôi mắt tròn xoe, đen nhánh, long lanh như giọt xương.cái miệng xinh xinh, chúm chím ẩn sau cái mũi hồng hào, nhỏ xinh, nhưng rất thính. phần thân tròn được bao phủ kín lông, trông như thân với đầu hòa làm một. bốn chiếc chân nhỏ nhắn nhưng lại rất linh hoạt, giúp cho nó chạy rất nhanh. Ngoài ra, nó còn cầm nắm rất tốt, mỗi khi em đưa cho nó đồ ăn, nó cầm rồi nhai thoăn thoắt, chớp mắt một cái đã hết luôn miếng thức ăn.Từ ngày đem nó về nhà, em đã có biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp. Có hôm em đem nó vô nhà bếp để xem em nấu ăn, do quá tập trung vào nấu ăn nên nó đã lén gặm chỗ rau em để nấu canh.Một lần khác, em mang nó ra công viên ngồi dưới tán cây. Ngồi vui một lúc em lại ngủ quên.Lúc em tỉnh lại, nó đã biến mất. Em vội đi tìm cả ngày, thậm chí em còn tưởng nó đi lạc mất rồi hoặc ai đó đã đem nó đi, nhưng ai ngờ rằng nó vẫn nằm ngay dưới gốc cây em ngồi.Do bóng râm nên em ko nhìn rõ nó đã ở đó, thật là vui!...
Chú chuột hamster này đã như một người thân trong gia đình em. biết bao nhiêu kỉ niệm vui chơi với nó.nó như một người tạo ra niềm vui cho em. Em sẽ dành nhiều thời gian hơn với nó trong thời kì dịch bệnh này để em với nó ngày càng thân thiết hơn. Em yêu chú chuột của em.(lưu ý, cái này bạn coi như bạn viết nha)