Trên đường đi học về em đã có lần làm việc tốt giúp đỡ những người già yếu tàn tật qua đường nhiều chỗ trên xe buýt dẫn trẻ em bị lạc đến cơ quan có trách nhiệm Em hãy kể lại lần trải nghiệm đó
2 câu trả lời
*BẠN THAM KHẢO AH :
Thầy cô và cha mẹ luôn luôn dặn dò tôi phải làm một người tốt, biết dang tay giúp đỡ người khác. Chính vì vậy tôi luôn ghi nhớ và thực hiện nó. Hôm trước tôi đã làm được một việc tốt đó là giúp một cụ già sang đường khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Hôm đó là chủ nhật, em được bố mẹ dẫn đi chơi phố. Giữa chừng, vì có việc nên bố mẹ bảo em cứ đi loanh quanh khoảng một lúc rồi quay lại. Em vâng lời rồi đi đến những địa điểm mà em thích. Đây không phải là lần đầu tiên em đi chơi ở phố nên đường xá ở đây em khá quen thuộc và thành thạo. Đang đi dạo, lúc chuẩn bị sang đường để tới nhà sách, em đã bắt gặp một bà cụ.
Bà cụ đã lớn tuổi, trông mái tóc bạc phơ của bà thì có lẽ bà đã trên tám mươi tuổi. Bà chống một chiếc gậy trúc, tay xách một cái giỏ trông khá nặng. Bà đang đứng nép vào mép đường, hình như bà có ý định sang bên kia nhưng đây là đoạn đường không có đèn tín hiệu, xe cộ lại khá đông đúc nên loay hoay mãi mà bà vẫn chưa sang đường được. Nhìn khuôn mặt bà, em đoán rằng hình như bà đang rất vội thì phải.
Em tiến tới cạnh bà và cất tiếng hỏi:
– Bà ơi! Hình như bà muốn sang bên kia đường đúng không ạ?
Bất ngờ nghe một tiếng nói lạ, bà ngước nhìn tôi bằng đôi mắt hiền từ, nhân hậu. Nghe tôi nói hết câu, bà liền nở một nụ cười móm mém:
– Cảm ơn cháu đã quan tâm! Bà đang có việc gấp muốn sang đường nhưng đứng mãi từ nãy đến giờ vẫn không sao sang được!
Nghe bà nói vậy, em liền tìm cách giúp đỡ bà mà không cần suy nghĩ:
– Vậy thì bà ơi, để cháu giúp bà sang đường nhé!
– Cháu có thể giúp được bà sao?
– Dạ! Cháu đã đi chơi ở đây được mấy lần rồi nên cháu nghĩ cháu sẽ giúp được bà thôi!
Vừa dứt lời, tôi nhanh chóng đỡ lấy tay bà, tay còn lại tôi xách giúp bà chiếc giỏ to nặng. Quả thật, hôm nay là ngày nghỉ nên việc sang đường có chút khó khăn khi mà lượng xe cộ tăng nhiều hơn so với thường ngày. Tuy vậy, tay tôi vẫn đỡ tay bà mà không hề do dự, nao núng trước làn xe tấp nập. Hai bà cháu khẽ nhích từng bước nhỏ, vừa đi tôi vừa ra hiệu xin đường cho các xe khác. Do vậy, sau một lúc vất vả, em đã đưa được bà sang được phía bên kia đường.
– Cảm ơn cháu! Nếu không có cháu thì bà cũng chẳng biết phải làm sao! Cháu đúng là một đứa bé ngoan!
Bà nhìn tôi, vừa cười hiền từ vừa cảm ơn em như vậy. Em chỉ khẽ đáp lại lời bà bằng một sự chân thành và nụ cười tươi rói:
– Dạ! Không có gì đâu bà! Cháu chúc bà một ngày tốt lành!
Nhìn bóng lưng bà dần khuất sau những con phố, lòng em cảm thấy vui sướng đến lạ. Đây là lần đầu em dắt một bà cụ sang đường, là lần đầu em làm một việc tốt. Em tự hứa với lòng, sau này em sẽ cố gắng làm nhiều việc tốt hơn nữa để có thể mang lại niềm vui đến cho nhiều người.
Chúc bạn học tốt . Nhờ bạn vote cho mik 5 sao . Mik cảm ơn <3
Trường trung học của em nằm cách nhà khá xa nên em thường đi xe buýt vào mỗi buổi sáng. Thời gian đó người lớn đi làm, trẻ con như chúng em thì đi học nên chuyến xe buýt lúc 6 giờ ba mươi lúc nào cũng chật trội, có ngày còn không có cả chỗ đứng. Thân hình em nhỏ bé và gầy yếu, trông giống như mấy em học sinh tiểu học nên moi người thường nhường ghế ngồi cho em.
Hôm ấy, em lên xe buýt như thường lệ, điểm dừng gần nhà em là điểm đầu nên xe còn thưa khách, em tự chọn chỗ ngồi và yên tâm ngồi xuống. Nhưng đúng như dự đoán, xe càng chạy càng đông, em chỉ thấy mọi người kéo lên xe mà không thấy ai xuống. Những thanh niên trên xe cũng lần lượt nhường ghế cho phụ nữ có thai, những ông bà lớn tuổi và trẻ em. Em ngồi hàng cuối khuất sau lưng hàng chục người nên không ai chú ý và dường như họ cùng ngại đi qua dòng người để xuống chỗ ngồi xa.
Thế rồi, đến điểm dừng cách trường em nửa quãng đường, em thấy một người phụ nữ khoảng gần 40 tuổi, dáng người gầy gầy, chiếc áo công nhân ôm lấy thân hình đen nhẻm của cô. Cô xách theo túi đồ nhỏ, khó khăn bước lên cửa sau. Xe đông quá nên anh phụ xe cũng không khó tính việc cô lên sai cửa. Mọi người đưa mắt nhìn cô, có ảnh mắt tò mò, có ánh mắt khinh thường, ghét bỏ. Có một anh thanh niên đã định đứng lên nhưng nhìn thấy cô còn trẻ thì lại ngồi xuống, coi như không liên quan đến mình.
Em liếc nhìn đôi chân của cô và nhận ra ngay cô đi lại không bình thường. Trong lúc em đang chuẩn bị xách ba lô nhường ghế thì cô rụt rè hỏi anh phụ xe:
-
Cháu ơi cho cô hỏi, đến Đông Mỹ còn xa không cháu? Con gái cô sinh ở trạm xá gần đó mà cô không biết đường.
Đông Mỹ? Chẳng phải điểm cuối chuyến xe này hay sao? Em nghĩ như vậy và anh phụ xe cũng đáp:
-
Đông Mỹ ở điểm cuối, cô cứ ở đó rồi đến khi xe dừng hẳn thì xuống.
Anh ta vừa dứt lời thì em vội gọi với từ cuối xe lên:
- Cô ơi, cô đến đây ngồi đi ạ. Cháu thấy chân cô không tiện, cháu cũng sắp xuống rồi ạ!
Cô có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng cố gắng chen xuống, vô tình một bên chân cô lộ ra do vấp, mọi người đều nhìn thấy chiếc chân giả bằng nhựa của cô. Em cũng ngỡ ngàng vô cùng, em không nghĩ tới chân của cô lại bị như vậy. Trong ánh mắt ái ngại xen lẫn xấu hổ của người khác vì đã vô tâm, vô ý tứ, cô chậm chạp đi lại chỗ em qua sự giúp đỡ của một chị gái mặc đồ công sở.
Khi ngồi xuống, cô không quên cảm ơn em rối rít:
-
Cảm ơn cháu, cô bắt xe khách từ lúc nửa đêm lên đây, cái chân làm tội mỏi quá. Cảm ơn cháu, ngồi một lát rồi tí cô đi vào nhà con gái, con bé sinh con mà không có ai chăm sóc.
Em dường như thấy mắt mình cay cay, thương người phụ nữ không quản khó khăn để lặn lội lên chăm con gái. Cô nói nhỏ nhưng mọi người xung quanh vẫn có người nghe thấy, có người hơi cúi đầu, có lẽ họ đang hối hận vì sự thờ ơ của mình. Em đứng hỏi thăm cô và chỉ cho cô về trạm xá mà cô tìm, dặn cô gọi chuyến xe ôm để lấy sức vào chăm con, Cô cứ cảm ơn mãi.
Xe đến trường của em, em chào cô rồi xuống xe. Lòng em cứ lâng lâng cảm xúc khó tả. Đó là sự cảm thương cho cô, cho con gái cô vất vả và là cả niềm hạnh phúc khi bản thân làm được một việc tốt, dù chỉ là một việc rất nhỏ nhoi. Nụ cười hiền lành của cô chính là món quà mà em nhận được từ việc làm ấy, em cảm thấy vui và tự hào vô cùng,