Giúp mình với mình cảm ơn trước. "... Tôi muốn trở lại với dòng hồi ức được khai mở ở đầu bài.Dù có ý định tốt đẹp, những người thân yêu của ta đôi lúc cũng không hẳn đúng khi ngăn cản, không để ta được sống với con người thực của mình. Ai cũng cần hòa nhập, nhưng sự hòa nhập có nhiều lối chứ không phải một. Mỗi người phải được tôn trọng, với tất cả những cái khác biệt vốn có. Sự độc đáo của từng cá nhân làm cho tập thể trở lên phong phú. Nếu chỉ ao ước được giống người khác, thì làm sao ta có hy vọng đóng góp cho tập thể, cho cộng đồng một cái gì đó của chính mình? Đòi hỏi chung sức chung lòng không có nghĩa là gạt bỏ cái riêng của từng người.
Càng lớn tôi càng hiểu nỗi lòng, mong ước của mẹ hơn. Tôi không còn cái cảm giác khó chịu nữa bởi đã nhận thức được rằng, những lời trách cứ mẹ dành cho tôi cũng có thể là câu mà bao người mẹ hiền trên đời đã nói với con. Tôi muốn đổi nội dung câu nói"xem người ta kìa!"thành một lời khích lệ: người ta đã khác, đã hay như thế, sao mình lại không khác, không hay theo cách của mình? Biết hòa đồng, gần gũi với mọi người, nhưng phải biết giữ gìn cái riêng và tôn trọng sự khác biệt. Chẳng phải vậy sao?
(Xem người ta kìa!-Lạc Thanh)
Câu 1. Các phương thức biểu đạt trong đoạn trích trên?
Câu 2.theo tác giả, sự độc đáo của mỗi cá nhân có ý nghĩa gì đối với tập thể?
Câu 3. Em có đồng ý với quan điểm"biết hòa đồng, gần gũi với mọi người, nhưng phải biết giữ gìn cái riêng và tôn trọng sự khác biệt"không? Tại sao
Câu 4. Thông điệp mà em rút ra cho mình qua đoạn trích?